Đà Lạt vào buổi sớm tinh sương, khi màn đêm còn lưu cữu trên những cung đường chưa muốn rời, mặt trăng còn quyến luyến bầu trời chẳng muốn đi. Thay vì ngủ nướng trong chăn ấm, đệm êm thì bạn hãy đấu tranh với sức ì của bản thân để bật dậy. Rồi sau đó chạy xe tới ngọn đồi xanh nằm không quá xa trung tâm. Khoảng xanh đó mang tên "đồi Thiên Phúc Đức". Bạn sẽ thấy sự đánh đổi đó hoàn toàn xứng đáng.
Đồi Thiên Phúc Đức không quá cao, nhưng đủ để bạn phóng tầm nhìn bao quát thành phố. Từng màn sương đặc quánh, lành lạnh phủ khắp khoảng không. Bầu trời bắt đầu chuyển sắc, từng dải nắng ấm áp ló rạng phía chân trời rồi nhanh chóng xuyên chiếu qua từng lớp sương. Sự giao thoa của nắng và sương, tạo nên khung cảnh mãn nhãn vô cùng. Giây phút ấy tôi cảm thấy có phần bất lực. Bất lực vì ống kính của tôi không đủ khả năng để ghi lại khoảng khắc đầy mộng ảo, bất lực vì tôi không biết dùng mỹ từ nào để miêu tả hết được vẻ đẹp huyền hoặc đó. Bản hòa âm của buổi sớm nguyên sơ là tiếng gió rít, đem theo hơi lạnh đang mơn trớn qua da mặt tôi. Tiếng những ngọn thông reo vang, đu đưa trong gió. Chậm rãi hơn, sâu lắng hơn, tôi nhắm mắt lại rồi hít hà và thở sâu để cảm nhận luồng không khí trong trẻo, tinh khôi buổi sớm mai. Nghe trong gió thoang thoảng hương dịu nhẹ và có chút ngai ngái của cỏ cây, hoa lá.
Người ta thường xem Đà Lạt như bạn hữu để gửi gắm nỗi buồn. Tại nơi mà con người ta xem như bạn hữu này thì có khá nhiều ngọn đồi với hằng hà sa số những ngọn thông xanh mượt. Nhưng với tôi thì đồi Thiên Phúc Đức khác biệt hơn những đồi thông khác. Khác biệt vì đẹp hơn? Vì nhiều thông hơn? Đều không phải. Dọc sườn đồi không có nhiều ngọn thông cao ngút và trải khắp như những quả đồi khác và cũng không hề đẹp hơn về cảnh sắc. Điểm nhấn của nơi này chính là một cây thông nhỏ lẻ bóng tại một góc đồi. Cây thông đó được gọi một cái tên trìu mến "cây thông cô đơn". Không giống như những cây thông vô danh, "cây thông cô đơn" được người ta xem điểm nhấn đặc trưng của đồi Thiên Phúc Đức. Phần lớn mọi người tới nơi đây sẽ ít nhiều có một vài tấm ảnh check in dưới bóng cây cô đơn. Người ta nghĩ ra cái tên như vậy cũng đều có nguyên do. "Cây cô đơn" đúng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Cô đơn vì cây mọc lẻ loi, trơ trọi. Không đơn thuần là một ngọn cây vô hồn. Cây thông đó như một người bạn hữu để bao người gửi gắm bầu tâm sự. Nếu đang nặng gánh suy nghĩ, bạn hãy thử đứng dưới gốc cây thở than đôi điều hoặc không cần nói gì hết. Chỉ cần lặng yên như vậy thôi, tuy lời chưa nói ra nhưng có lẽ người bạn hữu đó đã đồng cảm và hiểu thấu tâm can của bạn rồi.
Đứng dưới tán cây, ngắm nhìn phố núi đang bừng tỉnh giấc mộng vàng, vươn mình sau đêm đen. Giây phút ấy mọi suy nghĩ hỗn độn trong tôi như được gỡ rối, những lo toan, muộn phiền đeo bám tôi xuyên suốt chuyến bay từ Hà Nội như được gội rửa và rồi tan biến như giọt sương mai. Thời khắc ấy, tôi xem như khoảng lặng, như một nốt trầm để bản nhạc thanh xuân thêm nhiều dư vị. Tâm hồn tôi chậm lại một vài nhịp để lắng nghe sự hứng khởi của bản thân trong ngày mới nắng lên. Nhựa sống tràn trề, sự tươi mới đang trải khắp ngọn đồi non xanh.
Đồi Thiên Phúc Đức không quá cao, nhưng đủ để bạn phóng tầm nhìn bao quát thành phố. Từng màn sương đặc quánh, lành lạnh phủ khắp khoảng không. Bầu trời bắt đầu chuyển sắc, từng dải nắng ấm áp ló rạng phía chân trời rồi nhanh chóng xuyên chiếu qua từng lớp sương. Sự giao thoa của nắng và sương, tạo nên khung cảnh mãn nhãn vô cùng. Giây phút ấy tôi cảm thấy có phần bất lực. Bất lực vì ống kính của tôi không đủ khả năng để ghi lại khoảng khắc đầy mộng ảo, bất lực vì tôi không biết dùng mỹ từ nào để miêu tả hết được vẻ đẹp huyền hoặc đó. Bản hòa âm của buổi sớm nguyên sơ là tiếng gió rít, đem theo hơi lạnh đang mơn trớn qua da mặt tôi. Tiếng những ngọn thông reo vang, đu đưa trong gió. Chậm rãi hơn, sâu lắng hơn, tôi nhắm mắt lại rồi hít hà và thở sâu để cảm nhận luồng không khí trong trẻo, tinh khôi buổi sớm mai. Nghe trong gió thoang thoảng hương dịu nhẹ và có chút ngai ngái của cỏ cây, hoa lá.
Người ta thường xem Đà Lạt như bạn hữu để gửi gắm nỗi buồn. Tại nơi mà con người ta xem như bạn hữu này thì có khá nhiều ngọn đồi với hằng hà sa số những ngọn thông xanh mượt. Nhưng với tôi thì đồi Thiên Phúc Đức khác biệt hơn những đồi thông khác. Khác biệt vì đẹp hơn? Vì nhiều thông hơn? Đều không phải. Dọc sườn đồi không có nhiều ngọn thông cao ngút và trải khắp như những quả đồi khác và cũng không hề đẹp hơn về cảnh sắc. Điểm nhấn của nơi này chính là một cây thông nhỏ lẻ bóng tại một góc đồi. Cây thông đó được gọi một cái tên trìu mến "cây thông cô đơn". Không giống như những cây thông vô danh, "cây thông cô đơn" được người ta xem điểm nhấn đặc trưng của đồi Thiên Phúc Đức. Phần lớn mọi người tới nơi đây sẽ ít nhiều có một vài tấm ảnh check in dưới bóng cây cô đơn. Người ta nghĩ ra cái tên như vậy cũng đều có nguyên do. "Cây cô đơn" đúng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Cô đơn vì cây mọc lẻ loi, trơ trọi. Không đơn thuần là một ngọn cây vô hồn. Cây thông đó như một người bạn hữu để bao người gửi gắm bầu tâm sự. Nếu đang nặng gánh suy nghĩ, bạn hãy thử đứng dưới gốc cây thở than đôi điều hoặc không cần nói gì hết. Chỉ cần lặng yên như vậy thôi, tuy lời chưa nói ra nhưng có lẽ người bạn hữu đó đã đồng cảm và hiểu thấu tâm can của bạn rồi.
Đứng dưới tán cây, ngắm nhìn phố núi đang bừng tỉnh giấc mộng vàng, vươn mình sau đêm đen. Giây phút ấy mọi suy nghĩ hỗn độn trong tôi như được gỡ rối, những lo toan, muộn phiền đeo bám tôi xuyên suốt chuyến bay từ Hà Nội như được gội rửa và rồi tan biến như giọt sương mai. Thời khắc ấy, tôi xem như khoảng lặng, như một nốt trầm để bản nhạc thanh xuân thêm nhiều dư vị. Tâm hồn tôi chậm lại một vài nhịp để lắng nghe sự hứng khởi của bản thân trong ngày mới nắng lên. Nhựa sống tràn trề, sự tươi mới đang trải khắp ngọn đồi non xanh.
Nhận xét