Burma Và Những Ngày Yêu.


Thời gian này mình không còn đi nhiều như trước nữa. Cũng bởi vậy mà ngoài mơ về những nơi muốn đến thì tim mình vẫn không ngừng mong ngóng nhớ về những nơi đã qua. Với mình thì không có con số cụ thể nào cho mục tiêu sẽ đi bao nhiêu quốc gia và vùng lãnh thổ. Mình chọn một điểm đến chỉ đơn giản là từ sự mách bảo của trái tim, từ đôi bàn chân hơi cuồng nhịp. Cũng bởi vậy nên có những nơi tới rồi sẽ lại muốn thăm lại và thậm chí là rất nhiều lần. Có lẽ  “nhà” đã không đơn thuần chỉ là một khái niệm chỉ nơi chốn đối với bản thân mình. “Nhà” của mình đã “mở rộng” và “phân bổ” ở rất nhiều nơi. Chỉ cần nơi đó khiến tim mình thổn thức khi xa rời và thấy thân quen ấm áp quá đỗi khi trở lại. “Nhà” hay “quê hương thứ 2” có lẽ mình cũng không cần phải phân định hai cụm từ này nữa. Mình tin nếu còn thương, còn nhớ thì chắc chắn sẽ còn duyên gặp lại. 

Một trong những quốc gia mình muốn thăm lại khi hết dịch đó là xứ chùa tháp Myanmar. Nơi có chiều bình minh rực ánh đỏ pha cam mịn màng như nhung. Có những vệt nắng rẽ khoảng không, chạy xuyên màn bụi mờ và chạm tới những đỉnh tháp trầm mặc, hồi sinh lại hoang mạc Bagan sau đêm đen dài vắng lạnh. Quên sao được khoảnh khắc đẹp nhất trong buổi sớm nguyên sơ, khi mà ống kính của mình không đủ khả năng để thu nạp hết vẻ đẹp của thời khắc lộng lẫy nhất trong giấc mộng vàng mang tên Bagan. Nhớ những mái nhà thâm thấp, rêu cũ. Nhớ những gương mặt thoa Thanaka trắng ngà đầy hồn hậu. Ta tìm thấy cái thi vị trong dĩ vãng của "nước mình" trong những thập niên về trước. Nhớ đường phố Yangon với những bãi bã nước trầu đỏ thẫm, khô cứng trên vỉa hè, nơi mà người ta nhai trầu như ăn “che wing gum”. Và nhớ nhớ nhiều khung hình gắn liền với đất nước đầy thú vị này nữa. Burma ơ! (Mình thích tên gọi đó của nước bạn) phải bình an nhé. Hẹn trở lại vào một dịp không xa. 









Nhận xét