Chuyến Tàu Của Thanh Xuân.

Gần 2 năm đi bụi, tích lũy được kha khá vốn trải nghiệm. Đôi chân được vùng vẫy tại nhiều miền đất mới. Đôi mắt được ngắm nhìn thỏa mãn sự hiếu kỳ. Đi qua nhiều đô thị xa hoa, trước lạ rồi sau cũng quen. Cầu nối gắn kết giữa tôi với những thành phố lạ đó có lẽ là những chuyến tàu điện ngầm, những chiếc bus lăn bánh trên đường phố. 

1. "Hai Lúa" lần đầu đi tàu điện. 

Một chàng "hai lúa" chân ướt chân ráo tới một thành phố lạ. Vừa bỡ ngỡ, vừa choáng ngợp với chốn đô thị phồn hoa nước bạn. Trong tim căng tràn sự chộn rộn, thổn thức. Ước mơ chu du, khám phá thế giới đã được thắp sáng với những hành trình đầu tiên. 


Những bước đi đầu tiên, không thể tránh khỏi những sai lầm. Là sự choáng ngợp bởi những đoàn người ùa ra như ong vỡ tổ tại những ga tàu điện tại Hong Kong. Là những giây phút ngô nghê khi đứng giữa một thành phố thu nhỏ dưới lòng đất tại Tokyo, bối rối tìm line tàu, tìm exit hay mỗi khi chuyển line. Những lần đầu làm bạn với những chuyến tàu điện, tôi thực sự thấy bản thân "phèn ơi là phèn, quê ơi là quê" khi loay hoay hồi lâu với chiếc máy bán vé tự động hay mỗi khi cố đi thật nhanh để ra khỏi ga tàu chỉ vì sợ cánh cửa quẹt vé đóng lại và va vào người. Đến khi đã bắt đầu quen với những ga tàu, đôi khi vẫn vì chủ quan mà ngủ quên, đi quá bến. 

Nhìn lại những hành trình cũ, những chuyến đi đầu tiên là trải nghiệm chưa trọn vẹn nhưng đong đầy nhiều cung bậc cảm xúc, đọng lại nhiều dư vị và có nhiều bài học tôi nhận được từ những bước chân đầu tiên. Những trải nghiệm mang tên " lần đầu" vẫn luôn là những gam màu đẹp, vẫn là những ý vị không thể thiếu cho câu chuyện du ký của tôi. Thực sự khi bắt đầu đi bụi trong tôi tồn tại 2 suy nghĩ đối với tàu điện. Một nửa thích, thực ra sự tò mò chiếm phần nhiều hơn. Tôi muốn một lần hòa vào đoàn người, leo lên những chuyến tàu như những bộ phim tôi từng xem. Một nửa không thích do việc di chuyển tàu điện quá nhiêu khê, rắc rối. Lần 1, lần 2 rồi lần 3, khi đã bắt đầu làm quen tôi bắt đầu cảm thấy việc di chuyển tàu điện khá dễ dàng, không nhọc nhằn như trước đó tôi từng nghĩ. 




Tôi bắt đầu thích nghi và hòa nhập dần với cuộc sống của những người bản địa. Qua những chuyến tàu, chuyến xe bus tôi bắt đầu cảm nhận được nhiều hơn, có thêm nhiều góc nhìn hơn về những con người sống tại những quốc gia mà tôi tới. Là những giây phút lặng thinh, luôn phải giữ yên lặng tuyệt đối khi leo lên chuyến tàu điện tại Tokyo. Là những người trẻ luôn gắn chặt đôi mắt vào chiếc "Xì Mát Phôn". Là những con người lịch thiệp nhưng có đôi nét lạnh lùng mà tôi từng tiếp xúc trong chuyến tàu điện Singapore. Hay những nụ cười thân thiện tôi nhận được trên chuyến MRT tại Bangkok. 

Tôi thích những chuyến tàu điện và bắt đầu xem như đó là một phần không thể thiếu trong những chuyến đi. Không chỉ mang tính "kinh tế" cho việc di chuyển của bản thân mà những chuyến tàu đó giúp tôi được tiếp xúc nhiều hơn và hiểu hơn với những người dân địa phương và giúp đôi mắt của tôi được thưởng ngoạn những khung hình đời thường sống động, chân thực nhất tại những thành phố tôi qua. Tôi thích cảm giác ngồi trên chuyến tàu điện trên cao BTS tại Bangkok rồi phóng tầm mắt qua những ô kính ngắm nhìn đường phố phía dưới. Hay những giây phút tàu điện lao nhanh như bay tại Tokyo khiến khung hình đường phố không kịp "load" trong ánh nhìn của tôi. Những mẩu chuyện về tàu điện có lẽ còn dài, còn nhiều trong những hành trình tương lai. Có lẽ sẽ còn nhiều câu chuyện thuộc "thì tương lai" liên quan đến tàu điện và tôi sẽ lại ngồi đây và kể cho bạn. 

2. Chuyến tàu của thanh xuân 


Những chuyến tàu đó được lưu giữ tại một ngăn trong tim tôi. Nhìn lại những chuyến tàu đó tôi chợt nghĩ tới chuyến tàu thanh xuân của tôi. Dẫu cho ngoài kia mưa lạnh vẫn rơi hay nắng cháy đổ lửa thì chuyến tàu thanh xuân vẫn chạy và chạy theo lộ trình của riêng tôi, không hề bó hẹp theo một khuôn mẫu nào hết. Từ đó đưa tôi tới những chân trời mới, gặp gỡ những người bạn mới. Tới những trạm dừng, cửa tàu sẽ mở và đón chào những hành khách mới bước vào, những người cũ bước ra. Cũng như những con người đến với bạn như một cơ duyên và ra đi như một sự an bài. Có những cuộc hội ngộ chỉ là thoáng qua, có những con người sẽ khiến tôi khắc cốt ghi tâm. Cánh cửa tàu mở cũng giống như những nút thắt được tháo gỡ trong mớ suy nghĩ hỗn độn của tôi vậy. Đứng trong khoang tàu, đôi khi tôi thấy lạc lõng. Đôi khi cần một điểm tựa mỗi khi tôi chao đảo đứng không vững khi tàu chạy nhanh và dừng khi tới ga. Cũng giống như những phút giây chao đảo như sắp ngã trước những giông bão, những biến cố của dòng đời vạn biến. Ai rồi sẽ có những phút yếu lòng, có những vấp ngã, có những phút khờ dại như vậy. Nhưng tôi luôn tự nhắc bản thân, tàu còn chạy thì vẫn còn ngày mai. Dù vấp ngã, khủng hoảng hay sang chấn tâm lý thì ngày mai vẫn là tuổi trẻ. Đâu có xá gì, chỉ là một nốt trầm cho bản nhạc thanh xuân thêm phần sâu lắng mà thôi. Cũng giống như chiếc tàu chạy có khi nhanh, khi chậm. Tâm hồn người trẻ cũng vậy, cũng cần có những phút sống chậm lại. Để nhìn lại những tháng ngày đã qua và đi tiếp. Để dành ra những khoảng lặng cho tâm hồn được bảo trì và có thêm nhiệt huyết cho những ngày phía trước. Chuyến tàu thanh xuân vẫn chạy dẫu cho hành khách trong toa tàu chỉ còn lại một mình tôi, dẫu cho tôi là hành khách cuối cùng. Những chuyến độc hành, những lúc chông chênh đối diện với chiếc bóng của chính mình giúp tôi hiểu và yêu bản thân hơn. Từ bỏ việc ca thán, chán ghét bản thân để tiếp tục phấn đấu. Tôi dần chui ra khỏi chiếc vỏ ốc được hình thành lâu nay từ tâm hồn mềm yếu, từ sự tự ti của bản thân. Tôi nhận ra việc ngồi trên tàu một mình cũng giống như những hành trình tuổi trẻ. Dù là "đi đâu" "đi với ai?" hay chuyến đi đẹp thì nhất thiết phải có nắng ấm hay không? Những điều này không còn quan trọng với tôi nữa. Chỉ cần tôi luôn cảm thấy hạnh phúc từ tâm và luôn mang theo một trái tim son trẻ làm hành trang. Khi bước lên tàu, dẫu bạn có quá khác biệt hay mặc những bộ đồ thời trang "không giống ai" thì mọi người xung quang cũng không thể buông những lời phán xét hay xúc phạm bạn (tất nhiên tôi đang nói trường hợp bạn khác biệt nhưng không gây phiền toái tới mọi người xung quanh, không làm ảnh hưởng tại nơi công cộng). Điều này cũng giống như cuộc sống quanh ta vậy. Những chuyến tàu, những hành trình giúp tôi hiểu và biết chấp nhận và tôn trọng sự khác biệt. Tôi không có quyền cười nhạo, phán xét bất cứ ai và mọi người với tôi cũng vậy. Bản thân mỗi người là một cá thể riêng biệt. Lựa chọn sao thì là quyền tự do của họ, miễn sao không ảnh hưởng tới cuộc sống của mọi người. Ông trời cũng đâu có rảnh để tạo ra một mớ hình nhân giống nhau. 


Chuyến tàu thanh xuân vẫn chạy nhưng đến lúc tôi phải gác bút rồi. Hẹn một mai mình lại ngồi đây và tâm sự về những chuyến tàu tuổi trẻ tiếp nhé. Chúc bạn luôn có những chuyến tàu hạnh phúc và chạy theo lộ trình của riêng bạn. Nếu có nhã hứng bạn hãy chia sẻ kỷ niệm về những chuyến xe, chuyến tàu cho mình và mọi người cùng nghe nhé.

Nhận xét